Nàng Kiều trong tôi
“Em như một bức tranh được vẽ nên bởi một hoạ sĩ nổi tiếng, em là hiện thân của nàng Kiều “sắc nước hương trời” mà trước đây tôi chỉ được biết đến trong thơ. Em có vóc dáng của một người mẫu, có làn xa trắng hồng, đôi môi căng đỏ và đôi mắt đen huyền, hơi buồn rất đẹp. Em xứng đáng với cái tên “Phương người mẫu” mà bạn tôi đã đặt cho em. Thượng đế đã tạo ra em mà không có một khiếm khuyết nào.”
—————————-
Đã mấy tháng nay, quyển tập dùng để viết truyện của tôi đã không được động đến bởi lẽ đơn giản tôi đã không có được nguồn cảm hứng cần thiết. Công việc và những lo toan của cuộc sống đã chiếm gần hết thời gian của tôi và hệ qủa đã mang đến chô tôi sự mệt mỏi, căng thẳng, nguồn cảm hứng theo đó cũng mất đi cho đến khi tôi gặp lại em…
…Ngày ấy, tôi là một sinh viên đang chuẩn bị tốt nghiệp nên ngoài chút vô tư trong tôi mang nhiều áp lực về việc học và công việc vì thế tim tôi ít rung động trước những cô gái xung quanh. Thế nhưng tôi nhanh chóng bị cuốn hút bởi nét đẹp của em. Em như một bức tranh được vẽ nên bởi một hoạ sĩ nổi tiếng, em là hiện thân của nàng Kiều “sắc nước hương trời” mà trước đây tôi chỉ được biết đến trong thơ. Em có vóc dáng của một người mẫu, có làn xa trắng hồng, đôi môi căng đỏ và đôi mắt đen huyền, hơi buồn rất đẹp. Em xứng đáng với cái tên “Phương người mẫu” mà bạn tôi đã đặt cho em. Thượng đế đã tạo ra em mà không có một khiếm khuyết nào.
…Thời gian chầm chậm trôi, tôi cũng đã ra trường, đã là một kỹ sư trẻ dù rằng công việc và tiền lương không như ý muốn. Với chút “vốn liếng” ít ỏi đó tôi tìm đến em. Em vẫn xinh đẹp, trẻ trung và quý phái như ngày nào. Một lần hiếm hoi được tâm sự cùng em khi chúng tôi cùng hai người bạn em đi chơi, tôi hiểu thêm nhiều về em. Cũng từ đó chúng tôi dần dần mến nhau hơn.
Thời gian vẫn trôi. Trong khi tôi đang chuẩn bị cho quá trình chinh phục em thì chuyện ngòai ý muốn đã xảy ra. Em đã chuyển chổ làm và tôi mất liên lạc với em từ đó.
Tôi trở lại với những lo toan của cuộc sống. Áp lực ngày một nè nặng lên tôi khiến tôi dần quên em. Tuy nhiên một lần tình cờ, tôi đã gặp lại em. Em vẫn xinh đẹp như ngày nào nhưng hơi gầy đi đôi chút. Tôi thương em vì tình yêu của riêng mình và tình thương mà tôi nghĩ em đáng được nhận. Một người xinh đẹp như em không khó để tìm được một ngưòi đàn ông bản lĩnh và giàu có.
– Anh này vẫn không thấy mập lên! Em chào tôi như thế.
Tôi cười rồi đáp:
– Anh chắc chỉ mập lên khi anh có vợ!?
Trước khi chia tay em nói như mời gọi: “Nếu anh không có người yêu thì Noel đến chở em đi chơi nhe!”
… Không như những Giáng sinh trước, tôi háo hức chờ đợi nó như cây khô mùa hạ đang đợi mưa về. Tôi chuẩn bị mọi thứ thật chu đáo với hy vọng sẽ mang đến cho em những niềm vui.
Tôi đến đúng giờ như đã hẹn cùng em. Em trong chiếc áo thun trắng và quần jean xanh bó sát người làm nổi trội đôi vú căng tròn và cặp mông xoăn chắc đầy khiêu gợi. Tôi thêm một lần ngất ngây trước sự quyến rũ của em. Em thẹn thùng bước lên xe và khép chặt đùi vào mông tôi tạo cho tôi một cảm giác lâng lâng khó tả. Dù bị ngăn cách bởi những lớp vải tôi vẫn cảm nhận được sự mát lạnh từ da thịt của em.
– Giờ em nghĩ thữ xem mình sẽ đi đâu? – Tôi gợi chuyện.
– Phương cũng không biết nữa. Hay là mình đi Xóm Đạo bên quận 8 thữ xem. Nghe nói vui lắm.
Đùi em vẫn khép chặt vào mông tôi không một phút rời ra. Không hiểu vì chân em dài nên em phải khép như vậy để được an tòan vì mật độ xe dày đặt ở đấy hay do em muốn thế!? Người tôi nóng dần lên. Những suy nghĩ trần tục bắt đầu xuất hiện trong đầu tôi.
– Tới Xóm Đạo rồi đó anh.
Tôi nhận ra con đường Phạm Thế Hiển quen thuộc mà trước đây hàng tuần tôi đều đi qua hai lần để dạy học.
– Xóm Đạo là đây hả? Vậy mà anh tưởng ở đâu xa. Ở đây thì anh thường xuyên đi qua.
Em thóang buồn vì câu nói vô tình đó của tôi.
– Nhưng hôm nay thì nó đẹp hơn mọi ngày nhiều. Cám ơn em nhe vì nếu không đi với em anh đâu biết Xóm Đạo là đây.
Chúng tôi tranh thủ gửi xe và hòa mình vào dòng người vốn đã chật cứng trên con đường Phạm Thế Hiển. Người người chen lấn nhau khiến tôi và em lúc gần, lúc bị tách ra xa nhau. Tôi nắm lấy tay em và kéo em về phía tôi. Tay em mềm, lúc nóng lúc lạnh. Tôi vu vơ so sánh làn da đó với làn da trên đùi em cố tìm sự khát biệt. Em rút vội tay mình ra khỏi bàn tay tôi đang nóng dần. Tôi lại đưa tay nắm lấy tay em, siết chặt nó một lúc rồi thả ra. Tôi nhìn em, đôi mắt đen huyền, đôi má ửng hồng và đôi môi căng đỏ, hơi hé mở như đang chờ đợi một nụ hôn.
– Không biết ở đằng kia có gì vui không mà sao người ta đi vào đó nhiều quá? – Em hỏi cốt để xua đi những e thẹn của mình.
– Anh cũng không biết nữa. Thì mình cứ đi thử rồi sẽ biết.
– Nhưng xa lắm đó!
Tiếng chuông nhạc đạo như đưa tôi về quá khứ cách đó đã hơn sáu năm khi tôi còn đang học năm cuối phổ thông. Khi ấy tôi cũng đã từng có những kỹ niệm đẹp của mối tình đầu thơ mộng và trong sáng của tuổi học trò cũng bên mái nhà thờ. Tôi thóang nghĩ về người yêu đầu của mình, so sánh cô ấy với em rồi phì cười vì những suy nghĩ vu vơ của mình. “Lạy chúa con là người ngọai đạo nhưng tin có Chúa ngự trên trời. Trong lòng con giữa muôn màu hoa trắng, cứu rỗi linh hồn con Chúa ơi.” – Tôi đọc thầm bài thơ của nhà thơ Kiên Giang cố xóa đi những suy nghĩ vu vơ đang quanh quẫn trong tôi.
– Em có muốn vào nhà thờ không?
– Chắc không có gì vui đâu. Với lại chắc khó vào lắm.
– Vậy mình tìm cái gì đó ăn cho có sức rồi đi tiếp nhé? – Tôi gợi ý.
– Sao cũng được.
Phải mất một đọan đường dài chúng tôi mới tìm được một quán ăn bên lề đường. Quán bún riêu nhỏ với chỉ với ba cái bàn đã gần kín chổ.
– Mình vào đó ăn bún riêu nhe? – Tôi gợi ý.
Em khẽ gật đầu.
… Đường về hun hút gió. Đùi em lúc nóng, lúc lạnh vẫn khép chặt vào mông tôi. Trên phố, những đôi trai gái vẫn kề sát vào nhau tận hưởng sự va chạm xác thịt trong khỏang thời gian ngắn ngủi trên lối về. Tôi quay sang em và nói
– Đây là lần đầu tiên anh thấy Noel vui như vậy đó.
– Vì sao?
– Anh cũng không biết vì sao nữa. Chắc do có em đi cùng.
Chia tay nhau, chúng tôi hẹn gặp lại vào cuối tuần. Trước khi về tôi đã không quên ngắm những đường cong đầy khiêu gợi trên cơ thể em và cặp đùi thon thả lúc nóng lúc lạnh đã khép chặt vào mông tôi trên suốt đọan đường đi.
… Một chiều cuối tuần tôi đến như đã hẹn cùng em. Chiếc áo thun xanh thời trang không che hết cặp ngực căng tròn và đầy đặn của em để lộ phần trên bên ngực phải đung đưa theo mỗi bước em đi.
– Hôm nay trông em xinh thật đó.
– Thật không?
– Thật chớ. Mình đi ăn cái gì đó rồi sang chỗ anh chơi nhe.
Em lên xe, khép chặt đùi vào mông tôi như mọi khi. Một mùi hương dễ chịu, nhạt nhạt tỏa ra từ những sợi tóc em, từ đôi môi em và từ khắp cơ thể em – một mùi hương là lạ mà tôi chưa bao giờ bắt gặp trước đây. Nó như sự pha trộn giữa mùi hương của nước hoa và mùi hương của da thịt em, một người con gái đang ở độ tuổi của những khát vọng cháy bỏng. Tôi nổ máy, vặn ga thật nhanh làm em đỗ người về phía tôi, cặp ngực căng tròn của em đập vào lưng tôi. Em đưa tay vịn vào hông tôi và chỉnh đốn lại tư thế ngồi.
– Chỗ anh ở có những ai?
– Chỉ có anh với anh của anh thôi nhưng tối nay anh của anh trực ở bệnh viện rồi, không về đâu.
– Nhưng mình đi ăn cái gì? Anh có muốn ăn lẩu không?
– Ừ, sao cũng được.
Một buổi tối đầy gió, thành phố về đêm thóang mát, tĩnh lặng và thơ mộng.
– Em không thắc mắc gì về chỗ anh ở sao?
Em mỉm cười rồi lắc đầu.
– Anh mở máy tính lên mình chơi game nhe?
– Em không biết chơi game.
– Vậy thì nghe nhạc vậy.
Những khúc tình ca lãng mạn cộng thêm chút men rượu đã tiếp thêm sức mạnh cho tôi. Tôi nắm lấy tay em và siết chặt em vào lòng mình. Cặp ngực căng tròn và đầy đặn phập phòng theo hơi thở mạnh và nhanh dần của em. Tôi vội vã đặt lên môi em nụ hôn đầu với biết bao cảm xúc… Mùi hương nhạt nhạt vẫn tỏa ra từ da thịt em, từ mái tóc em và từ khắp cơ thể em…
Chúng tôi lại gặp nhau trong ngày đầu năm mới như đã hẹn. Em trong chiếc váy màu hồng sang trọng và quyến rũ làm nổi trội đôi chân thon dài và trắng nỏn.
– Hôm nay đón giao thừa cùng anh nhe?
Em khẽ gật đầu rồi leo lên xe tôi. Em ngồi và để hai chân sang một phía nên đùi em đã không thể khép chặt vào mông tôi, thay vào đó em chòang tay qua eo tôi, ép chặt cặp ngực mình vào lưng tôi và gục đầu vào vai tôi.
– Nhưng mình sẽ đón giao thừa ở đâu? Từ đây đến 12 giờ mình sẽ đi đâu, anh nói đi?
– Anh cũng không biết phải đi đâu nữa. Mình cứ chạy vòng vòng một hồi chắc sẽ có chổ để đi chơi mà.
Tôi lại chở em về nhà của mình. Đôi chân thon dài, những đường cong tuyệt mỹ trên thân thể em lại mời gọi tôi. Tôi ôm em vào lòng và siết chặt em thật lâu.
– Anh bỏ em ra đi. Em muốn nghẹt thở luôn rồi nè!
– Không.
Tôi thở mạnh và nhanh hơn, người tôi dần nóng lên. Em ngước nhìn tôi, đôi mắt sáng lên vì hạnh phúc, đôi má ửng hồng, đôi môi căng đỏ hé mở như chờ đợi một nụ hôn… Và tôi đã không để em phải chờ lâu. Tôi hôn em, nụ hôn như bất tận…
Vì công việc em lại phải chuyển chổ ở thêm lần nữa. Em gọi điện cho tôi khi đã dọn sang chổ mới được hai ngày. Vẫn như mọi khi tôi cố để bụng đói để đi ăn cùng em. Hôm ấy, đôi mắt em long lanh nhưng đượm buồn như báo hiệu cho tôi một điều gì đó không bình thường. Em cũng không thường cười đùa như mọi khi.
– Sao? Chổ ở mới của em ra sao?
– Cũng bình thường. Hôm nay mình đi ăn chè đi anh.
– Sao cũng được.
Thành phố về đêm vẫn tĩnh lặng và thơ mộng nhưng lạnh hơn vì thiếu tiếng cười của em.
– Anh nói nghiêm túc nhe. Ba năm nữa anh đến nhà hỏi cưới em nhe?
– Đôi mắt đăm chiêu, em lặng người đi thật lâu rồi lắc đầu.
Tôi cố không tin điều đó. Tôi nhìn thật sâu vào mắt em cố tìm trong đó những bất thường.
– Em đã đính hôn rồi. Anh ấy đã đến nhà hỏi cưới em từ khi em mới mười bảy tuổi. Nhà em cũng đã đồng ý. Anh ấy hiện đang du học ở nước ngòai.
Tôi như người mất hồn, thẫn thờ như đã từng thẩn thờ trước sắc đẹp của em ngày nào. Tòan thân tôi lạnh buốt. Thành phố đêm ấy vẫn tĩnh lặng. Đùi em vẫn khép chặt vào mông tôi nhưng có một khoảng cách vô hình nào đó đang chia cắt em và tôi. Tôi không còn cảm giác được em đang chạm vào người tôi. Tôi cũng không còn ngửi được mùi hương nhạt nhạt và quyến rũ tỏa ra từ thân thể em. Em vẫn bên tôi nhưng sao xa quá…
… Giờ tôi đã dần quen với cuộc sống không có em. Tôi vẫn thường dạo phố những khi thành phố về đêm tĩnh lặng rồi buâng khuâng nghĩ về em, nghĩ về nụ hôn đầu vội vã khó quên. Những lúc như thế tôi luôn tự hỏi rằng em đang ở phương trời nào và có nhớ tôi chăng?
Trần Trí Dũng