Dĩa thịt chuột nướng
Thịt chuột rất ngon, mọi người đều nói vậy. Công bằng mà nói tôi cũng nghĩ không có nhiều sự khác biệt giữa thịt chuột và những lọai khác như thịt chó hay thịt heo nhưng cứ mỗi lần thấy thịt chuột là tôi lại thấy ớn ớn. Tôi không ăn thịt chuột và những lòai không có vảy. Một lần ngồi đếm, tôi giật mình nhận ra mình không ăn được quá nhiều thứ. Tiếc ở chổ những thứ tôi ăn không được lại toàn là những thứ đặc sản. Cứ mỗi lần nghĩ đến thịt chuột và lươn là tôi thấy buồn vô cùng. Số là tôi thường đi công tác xuống Đồng Tháp cùng một thằng bạn trong công ty. Với nó, thịt chuột là món khỏai khẩu. Còn lươn thì khỏi phải nói, nó là món khóai khẩu của cả Sếp và nó.
“Thịt chuột ngon lắm, em ăn thử đi”. Anh Dũng, phó GĐ sở BCVT Đồng Tháp gắp một miếng bỏ vào chén tôi. “Về Đồng Tháp mà không ăn chuột thì chết rồi”. “Thằng này nó tệ lắm anh. Thịt chuột mà không biết ăn”. Thằng bạn ngồi kề bên cũng chê tôi. Tôi nhìn miếng thịt chuột nướng đã được ướp gia vị vàng tươi, cố tưởng tượng nó là một miếng sườn nướng nhưng ký ức về cái cảnh chị bán chuột giết chuột cộng với thói quen trước đây khiến tôi không sao có thể ăn được. Mới hôm trước thôi, khi vào chợ Cao Lãnh, đi ngang sang chổ bán chuột, tôi cố dừng lại xem. Những con chuột sống, kêu ét ét chạy quanh trong lồng cố tìm cho mình một lối thóat trong vô vọng. Chị bán chuột thò tay nắm lấy cái đuôi rồi trong tít tắt chị đã đập đầu nó vào cục đá để sẳn kế bên. Đôi mắt trợn tròng, máu rớm quanh những sợi lông, nó chưa kịp kêu la tiếng nào đã về bên kia thế giới. Cứ thế chị đập đầu hết con này đến con khác. Chỉ mới trông tới đó thôi tôi đã muốn nỗi da gà rồi. “Trời ạ. Vậy thì làm sao có anh nào dám lấy trời?” Tôi nói bâng quơ nhưng đủ lớn để chị bán chuột nghe được. “Không ai lấy thì ở vậy bán chuột nuôi thân.” Chị cười và trả lời như thế tôi đã hỏi chị một cách rất thật lòng.
Bỏ qua ký ức cũ, quay lại với thực tại, tôi gắp miếng thịt chuột để lại vào dĩa rồi “cắn răng” uống rượu mà không ăn mồi. Dĩa thịt chuột vàng tươi được trang trí khá đẹp mắt với những miếng dưa leo và cà chua xung quanh, bên trên là vài ba lọai rau thơm khác nhau. Trông thật đẹp nhưng với tôi nó vô vị làm sao. Trên bàn tiệc, chốc chốc ly rượu lại đến. “Tại sao món thịt chuột ra lâu vậy mà mấy món kia chưa xong? Uống kiểu này mau chết nhưng chắc cũng mau lên đô lắm.” Tôi ấm ức đùa với chính mình.
Trong suốt thời gian nhậu, anh thường khuyên tôi nên ăn thử một lần. Lâu lâu anh lại nói những câu mà có lẽ tôi đã nghe đến 1001 lần như “Em kén ăn quá nên không mập lên được.” Anh thậm chí còn kể về những lần anh gặp những người như tôi trước đây và anh đã khuyên được họ. Dẫu vậy, khi tiệc tàn, trên bàn, dĩa thịt chuột vẫn còn lại một miếng mà anh đã lần thứ ba gắp bỏ vào chén tôi.
Trần Trí Dũng