Người con gái bên sàn nhảy

“Em từ giả tôi và phóng nhanh về phía trung tâm thành phố chiếc Spacy sang trọng. Tôi dõi mắt theo bóng dáng em xa dần rồi khuất hẳn. Ở đây không hiếm các cô gái có khuôn mặt non chọet trong các bộ trang phục ngắn đến không thể ngắn hơn để lộ những vùng da trắng nõn bên cạnh những vật trang sức đắt tiền và một phương tiện đi lại hạng sang.”

———————–

Cơn mưa bất chợt trút xuống như muốn nhấn chìm cả con phố nhỏ bé và vốn rất yên tĩnh này. Người người đua nhau tìm chổ trú mưa khiến các mái hiên bắt đầu đông người. Dù có áo mưa nhưng tôi vẫn không vội về phòng trọ vì dẫu sao tôi cũng không làm gì đêm nay. Tôi đứng cạnh một cô gái khỏang chỉ đôi mươi với làn da trắng hồng, đôi môi đậm đỏ cùng mái tóc dài được nhuộm lưa thưa thành từng búi. Trông em như một cô gái quê đang bị cuốn vào vòng xoáy của những chốn “ăn chơi” nơi thành thị. Thấy em cứ mãi nhìn đồng hồ, tôi hỏi:
– Em có việc gấp sao?
Em nhìn tôi dò xét rồi khẽ gật đầu. Nét dịu dàng dần xuất hiện trong em. Em đưa tay vén những sợi tóc lòa xòa qua tay vì những làn gió thóang qua. Tôi vội mở yên xe và lấy cái áo mưa mang đến cho em.
– Em lấy áo mưa anh về trước đi.
Em lại đưa ánh mắt dò xét, ái ngại và từ chối.
– Dạ cám ơn anh, để em chờ thêm một lát.

Tôi giục:
– Em cứ lấy đi không sao đâu. Hôm nào gặp thì trả lại anh. Anh ở gần đây thôi, vã lại anh đâu thích trùm áo mưa nếu không thì anh đâu vào đây trú mưa.
Rồi tôi dúi nó vào tay em. Như một phản xạ tự nhiên em cầm lấy nó và cám ơn tôi. Đó là giây phúc tôi cảm thấy em thật dịu dàng và hiền hậu.
– Anh nói đi, anh ở đâu hôm nào em đến trả lại anh?
– Anh ở….

Em từ giả tôi và phóng nhanh về phía trung tâm thành phố chiếc Spacy sang trọng. Tôi dõi mắt theo bóng dáng em xa dần rồi khuất hẳn. Ở đây không hiếm các cô gái có khuôn mặt non chọet trong các bộ trang phục ngắn đến không thể ngắn hơn để lộ những vùng da trắng nõn bên cạnh những vật trang sức đắt tiền và một phương tiện đi lại hạng sang.

Tôi quay về phòng trọ khi cơn mưa đã tạnh nhưng những con đường còn đang ngập nước. Vẫn những công việc quen thuộc hàng ngày đến nhàm chán: tắm giặc, ăn cơm và thực hiện các công việc của công ty, cứ thế tôi làm việc như một robot đã được lập trình sẳn. Đôi khi tôi ước sao mình được trẻ lại, được vui chơi như những đứa trẻ mà không nghĩ ngợi nhiều đến cuộc sống. Thậm chí có khi tôi còn ước có một chuyện gì đó xảy ra với tôi để tôi được thay đổi cuộc sống dù rằng nó không có lợi cho tôi.

…Tình cờ tôi gặp lại em khi cùng thằng bạn đến một quán bar sang trọng trong thành phố. Dường như em cũng nhận ra tôi. Tôi cảm nhận được điều đó dù nó ẩn sâu trong đôi mắt em. Em vẫn xinh đẹp và trẻ trung nhưng chút dịu dàng còn sót lại hôm nào đã mất đi, thay vào đó là sự đanh đá và những cử chỉ lãng mạn đến thừa thải. Sức vỗ vai tôi nói:

– Con bé đó xinh đẹp và ăn mặc bốc quá không biết có chịu “đi” không ta?
Tôi nổi cáu với nó:
– Làm sao tao biết. Mày hỏi nó thữ xem.
Rồi nó tròn xoe đôi mắt nhìn tôi:
– Mày hôm nay sao vậy Dũng? Không phải nó là bạn gái của mày chứ?
Tôi lờ đi và đưa ly bia lên uống một ngụm rồi đốt điếu thuốc phì phà trước mặt nó như thể một tay ăn chơi sành điệu.
– Mày đừng làm tao sợ chứ Dũng!?
– Mày đang làm tao nổi giận đó? Mà mày biết không, khi tao nổi giận thì mày sẽ không vui đâu.
Rồi em đến đứng giữa tôi và nó rồi hỏi như thể chưa từng quen biết tôi.
– Hai anh uống làm quen với em một ly được không?
– Sao lại không chứ người đẹp – Sức trả lời.
Rồi nó đưa ly bia lên uống một hơi thật dài để lấy oai. Tôi cũng uống một ngụm rồi nói.
– Em làm ở đây lâu chưa? Chắc là đã lâu!?
Em đặt tay lên vai tôi rồi nói:
– Anh đoán thử xem?
– Đóan hả? Anh không có tài tiên đoán đâu. Tuy nhiên em đã nói vậy thì anh sẽ đoán. Khỏang hơn hai tháng.
Em quay sang thằng bạn tôi và nói.
– Còn anh? Anh cũng đóan thử xem.
Nó đưa ánh mắt dò xét, ngắm nghía một cách kỹ lưỡng rồi phán:
– Anh thì đóan em đã làm ở đây khỏang một năm, đúng không?

Trong phòng những bản nhạc ngọai chuyên dụng cho các quán bar để tạo thêm sự sôi động vẫn liên tục đến như thể không bao giờ hết. Thỉnh thỏang có các cô tiếp viên ôm trầm lấy các vị khách sang trọng và nhảy múa vì những khỏang tiền bo kha khá. Thấy điều đó tôi chợt nhớ đến một câu nói nửa đùa nửa thật của thằng bạn: “Mấy ai lại sống nhờ lương”. Một người bồi bàn tiếp tục rót bia và em lại nâng cốc bia lên:

– Nào! Uống với em một ly nữa đi hai anh!
– Nhưng em chưa trả lời anh?
– Uống xong ly này em nói. Nào một, hai, ba,…
Em uống một hơi thật dài và đặt ly xuống.
– Hai anh không ai đóan đúng cả. Em chỉ mới làm ở đây hơn hai tuần.
Sức tỏ ý nghi ngờ. Có lẽ nó không tin vì những cử chỉ của em không giống một người mới vào làm.
– Có thật không đó cô bé?
– Tại sao em lại phải nói vóc hai anh chứ? Anh nghĩ em sợ hai anh sao? Còn lâu!
Em hờn dỗi bỏ đi khi tôi chưa kịp nói. Em bước lên sàn nhảy, nhảy một cách say mê đầy quyến rủ. Tôi và Sức dõi mắt theo từng cử chỉ của em như thể em là một tội phạm còn chúng tôi là những cảnh sát chìm. Những đường cong đầy quyến rũ tiếp tục được uống cong theo từng điệu nhạc một cách nhuần nhuyển. Đôi mắt em hướng về tôi như mời gọi. Tôi đốt thêm điếu thuốc và đưa mắt sang phía khác. Những làn khói quyện vào nhau dưới ánh đèn đầy màu sắc càng làm không gian thêm huyền bí.

nguoi con gai ben san nhay
Có sự khác biệt lớn giữa em trên sàn nhảy và em trong đời thường

– Mày hôm nay làm tao bất ngờ đó Dũng.
Tôi nhìn nó rồi tỏ vẽ một tay chơi.
– Chưa đâu, mày sẽ còn ngạc nhiên dài dài.
– Có thật không đó!?
Mãi mê nói chuyện với nhau chúng tôi cùng bất ngờ khi em đã không còn trên sàn nhảy. Tôi nhìn nó, nó nhìn tôi, dù không nói nhưng cả hai đều hiểu. Chúng tôi nhún vai, nhăn mặt rồi cùng nâng ly.
Chúng tôi quay về phòng trọ khi đã gần 1 giờ sáng.
– Cũng may mai là chủ nhật chớ nếu không thì chết.
– Mày khùng quá. Vì biết may là chủ nhật mới đi khuya vậy.
Rồi như được dịp chúng tôi mua thêm một chai rượu cùng một ít mồi để cùng nhâm nhi bàn chuyện đời và ngắm những “bóng hồng” từ trên sân thượng. Một đêm overnight theo đúng nghĩa.

Trở lại Oxy sau một chuyến công tác xa. Có thể nói sau những gì đã trải qua hay nói chính xác hơn là sau một số lần vào những quán bar như vậy tôi đã thật sự vứt bỏ được cái dáng khờ khờ và bở ngở của lần đầu đặt chân đến những chốn ăn chơi sang trọng như thế. Không cần phải tạo dáng trông tôi vẫn như những tay ăn chơi thứ thiệt.

– Lâu quá không gặp, nhớ anh chứ em?
Em cười thật tươi:
– Nhớ nhưng không biết tên anh
– Vậy thì đúng rồi, anh đã bao giờ nói tên anh đâu.
Em nhéo một cái thật mạnh vào tay tôi.
– Vậy mà cũng hỏi người ta?
Tôi nâng ly bia lên và uống một hơi thật dài để thỏa cơn khát.
– Thì anh chỉ hỏi em nhớ anh không thôi chứ đâu hỏi em có biết tên anh không, đúng không?
Em lại nhéo vào tay tôi một cái đau điếng.
– Anh xấu quá, uống mà không mời người ta.
– Ah, anh xin lỗi. Giờ anh xin chuộc lỗi. Nào chúng ta nâng ly. Hết nhe.
Em nâng ly bia lên và uống một hơi thật dài theo yêu cầu của tôi. Không để “lép vế” trước người đẹp tôi cũng uống một hơi thật dài hết ly bia.
– Dạo này trông em xinh nhiều hơn trước nhe!
– Thôi đừng có nịnh.
Tôi cười
– Không, anh nói thật đó chứ. Em thật sự xinh hơn trước nhiều đó.
– Thật không?
– Thật mà.
Em kề môi vào tai tôi nói nhỏ:
– Anh thật dễ thương. Em bắt đầu thích anh thật rồi đó.
Chưa kịp hòang hồn với câu nói đó, tôi thêm một lần bất ngờ khi em hôn tôi khi đang kề môi vào tay tôi nói nhỏ gì đó. Nụ hôn ngọt ngào làm sao. Tôi như người mất hồn và lặng người đi thật lâu.
– Anh không sao chứ? Trông anh thật đáng thương đó.
Tôi cố gắng kiềm nén những cảm xúc của mình.
– Không. Anh không sao, chỉ là hơi bất ngờ chút thôi.
– Bất ngờ vì chứ, người ta đã nói là thích anh rồi mà.
Tôi quay sang em hỏi một cách nghi ngờ:
– Em nói thật chớ?
Em quay đi cố dấu đôi má ửng hồng của mình.
– Tất nhiên là thật rồi. Hôm nay anh có muốn đi chơi với em không?
Tôi thêm một phen bị bất ngờ. Tuy vậy tôi vẫn kịp trả lời em.
– Tất nhiên là muốn rồi. Nhưng không phải em có chuyện không vui chứ?
– Không. Như khi nảy em nói. Em thích anh mà.
– Vậy khi nào thì chúng ta đi?
– Thì khi em làm xong.

… Tôi quay lại như đã hẹn cùng em. Em trong trang phục đơn sơ, bình dị nhưng lại tóat lên một vẽ đẹp rất thơ ngây và duyên dáng.

– Suýt nữa anh đã không nhận ra em!?
– Sao? Bộ em khác lúc nảy lắm sao? Mà anh có thật muốn đi chơi cùng em không?
Tôi cười:
– Em nghĩ thữ xem nếu không thích thì tại sao anh lại đến chứ?
– Em sợ anh không thích nhưng vì đã lỡ hứa nên…
Tôi cắt ngang câu nói của em:
– Em thông minh thật đó. Khi nảy anh thích nhưng giờ thì anh…
Em hờn dỗi
– Đó em biết mà.
– Không…giờ thì anh thích hơn.
Một buổi tối đầy gió, thành phố về đêm xinh đẹp và thơ mộng, không kẹt xe, không ồn ào, không nhiều người qua lại chỉ có những lời thì thầm cùng những tiếng cười nhẹ nhàng của em và tôi. Giữa thành phố thân thương em gục đầu vào vai tôi thiếp ngủ với một giấc mơ đẹp.

Trần Trí Dũng