Tâm tư vẫn về tìm
Một chiều cuối tuần, anh ngồi một mình trong một quán cà phê, xung quanh có những gốc cây nhỏ lá chưa đủ dầy để có thể che khuất hẳn ánh nắng mặt trời. Những tia sáng lưa thưa xuyên qua các tán lá chiếu vào người anh. Mơ hồ một cảm giác nhớ nhung một điều gì đó mà anh không thể nhận ra. Nó thoáng qua, mơ hồ và khó nhận diện. Anh biết rằng nổi nhớ là không tên nhưng có nguồn gốc. Nỗi nhớ ngày một lớn dần, lớn dần đến độ anh không thể ôm nổi để rồi chợt rơi xuống. Anh nhớ những lần cô bắt gặp ánh mắt anh ngắm nhìn cô rồi cố lờ đi. Từ ngày anh ra đi, số lần anh gặp lại cô chỉ đếm trên đầu ngón tay. Anh bảo rằng anh yêu cô. Người đời hòai nghi. Yêu mà như thế à? Vâng anh yêu cô một tình yêu như thế: lạ thường, không lý do và không hối tiếc mà anh cũng chẳng hiểu vì sao.
Từ độ xa nhau, cô vẫn tất bật với công việc của mình, anh thì loay hoay với một mớ hỗn độn mới. Anh yêu cô, một tình yêu lạ thường nhưng trọn vẹn, chân thật và say đắm để rồi ngày ngày tâm tư anh vẫn luôn về tìm …