Thầy vẫn sống mãi trong tôi!
Các bạn đã bao giờ khóc? Chắc chắn là có. Thế nhưng các bạn có bao giờ khóc khi phải hứng chịu một nỗi đau nào đó, mà không phải là nỗi đau thể xác? Với tôi. Tôi chưa bao giờ khóc vì điều đó. Và hôm nay khi tôi nghe một tin buồn, một người thầy của tôi đã qua đời ở cái tuổi 30 sau một cơn bệnh hiểm nghèo, tôi vẫn không khóc nhưng con tim tôi như bị ai đó xé nát.
Tôi chưa bao giờ đau buồn như thế, kể cả những lần tôi mất ông nội và ông ngọai.
Thầy là một cán bộ trẻ nhiệt huyết, được các thầy cô và các bạn sinh viên mến yêu. Thầy là một nghiên cứu sinh xuất sắc hiện đang du học ở Úc. Thầy là tấm gương học tập, lao động và đạo đức cho giới trẻ noi theo. Thế nhưng … từ giờ thầy đã không còn nữa. Căn bệnh quái ác đã mang thầy về bên kia thế giới bỏ lại người mẹ già cũng đang trong cơn bệnh nặng, người vợ hiền tội nghiệp và đứa con thơ mới ba tuổi. Cuộc sống sao lại khắc nghiệt đến thế chớ?
Các bạn có thể cầm được nước mắt không khi được “ở bên cạnh anh và nghe anh gọi “mẹ”, gọi tên vợ trên giường bệnh trong những ngày cuối cùng của cuộc đời ở nước Úc xa xôi và lạnh lẽo” ấy. Càng đau buồn hơn khi biết rằng ở quê nhà, thầy còn có người mẹ già cũng đang mắc bệnh ung thư và một đứa con nhỏ mới 3 tuổi. Gia đình thầy sẽ ra sao khi mất đi người con trai duy nhất và là niềm tin, niềm hy vọng lớn nhất của gia đình.
Còn gì bất hạnh hơn khi thầy biết rằng mình sắp ra đi nên mong muốn được ở bên cạnh mẹ già, vợ hiền và con thơ mà không thể? Còn gì bất hạnh hơn khi những mơ ước nhỏ nhoi trước lúc đi xa là “được nhìn thấy mẹ, được nằm trong vòng tay của mẹ thêm một lần nữa, được nghe tiếng cười đùa, tiếng bi bo của đứa con trai thương yêu của mình” mà không thể? Còn gì đau xót hơn khi nghe những lời nói cuối cùng của thầy trước lúc đi xa: “Đừng đưa Hiếu về nhà, Hiếu sợ mẹ không chịu nỗi khi nhìn thấy Hiếu đau đớn thế này. Khi Hiếu chết đi, Hiếu muốn được hỏa thiêu ở Úc, mang trở về Việt Nam để ở bàn thờ tại nhà, để hằng ngày Hiếu được nhìn thấy Ba Mẹ, vợ con và những người thân, để Hiếu phù hộ cho họ được khỏe mạnh và hạnh phúc.”
Thầy đã giành lấy sự đau khổ và cô đơn về mình trong những ngày cuối cùng của cuộc đời ở cái đất nước xa xôi và lạnh lẽo ấy chỉ với mong muốn được dành những điều tốt đẹp nhất cho người thân của mình ở quê nhà. Ai trong chúng ta có thể không đau xót, có thể cầm được nước mắt khi nghe những lời này?
Thầy ơi! Em cầu chúc cho thầy ở bên kia thế giới được vui vẻ và hạnh phúc. Cầu chúc cho tất cả những người thân của thầy đượ
c khỏe mạnh và hạnh phúc như mong muốn của thầy. Cầu chúc cho gia đình thầy sớm vượt qua được nỗi đau này.
Trần Trí Dũng
————————————————————————————
Đây là thư ngỏ của bộ môn Viễn Thông – Trường ĐHBK Tp.HCM
THƯ NGỎ
v/v kêu gọi giúp đỡ một cán bộ giảng dạy trẻ bị bệnh hiểm nghèo
Chào các anh chị,
Hiện tại, một cán bộ giảng dạy trẻ của trường ĐH Bách khoa
-Tp.HCM, đang làm nghiên cứu sinh tiến sĩ tại Úc, nhưng có số phận
thật không may mắn, với mong muốn có sự chia sẽ của cộng đồng xã
hội, tôi gửi đến các anh chị vài dòng thông tin về anh với hy vọng
các anh chị có thể giúp đỡ một phần nào đó cho một tài năng sắp
ra đi:
Anh Huỳnh Quang Hiếu – tốt nghiệp ngành Điện tử – Viễn thông khóa
1996, loại giỏi, huy chương bạc, vì vậy được nhà trường giữ lại
làm cán bộ giảng dạy từ năm 2001. Sau khi được giữ lại trường, anh
nhanh chóng hoàn tất luận văn Thạc sỹ và là một cán bộ giảng
dạy trẻ, năng nổ, đầy nhiệt tình được đồng nghiệp và sinh viên
quý mến. Với thành tích của mình anh nhận được học bổng và đang
làm nghiên cứu sinh tiến sỹ tại University of New South Wales, Sydney,
Australia.
Sau kỳ nghỉ Tết nguyên đán vừa rồi tại Việt Nam, khi trở lại Úc
thì anh phát bệnh ung thư giai đoạn cuối, bệnh phát quá nhanh, không
còn cứu chữa được, đang hấp hối. Trong khi đó, gia đình của anh
thật sự khó khăn, mẹ ruột cũng bị bệnh hiểm nghèo, vợ cũng là
giáo viên, con còn nhỏ mới 3 tuổi, đây thật sự là nỗi bất hạnh,
vì anh là niềm hy vọng lớn nhất của cả gia đình. Vì vậy, hiện
tại nỗi lo lớn nhất của gia đình là chi trả viện phí tại Úc, và
việc lo hậu sự cho anh về Việt nam sau khi mất đi.
Qua những gì trong thư của cộng đồng du học sinh tại Úc kêu gọi
đóng góp, hiện tại các đồng nghiệp của Hiếu tại trường ĐH Bách
khoa đang vận động đóng góp nhằm hỗ trợ gia đình anh một phần
viện phí, lo hậu sự cho anh.
Rất mong sự chia sẽ của quý anh chị.
Chân thành cảm ơn.
Đóng góp của quý anh/chị xin gởi qua tài khoản sau:
TS Đỗ Hồng Tuấn Chủ nhiệm bộ môn Viễn thông.